Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

Thần Khúc - Địa Ngục - Khúc 8


KHÚC VIII

Tầng Địa ngục thứ năm (kết thúc) – Quỉ Phờlêgiát – Philíppô Ácgiăngti.

Tôi tiếp tục, như đã nói phần trên
Chúng tôi đến dưới chân một ngọn tháp
Mắt ngước lên đỉnh cao vút ngắm nhìn.

4   Ở trên đó nhấp nháy hai ngọn lửa
Và xa hơn có một ngọn thứ ba
Xa đến nỗi phải cố nhìn mới rõ.

7   Quay về người như đại dương khoa học
Tôi hỏi: “Lửa kia đang nói những gì
Hai ngọn lửa kia do ai tạo lập?”

10  Thầy tôi đáp: “Con nhìn cuối đằng kia
Và sẽ thấy trên không gian bẩn nhớp
Con phân biệt ra chúng gọi ai về”.

13  Một mũi tên từ dây cung vội vã
Xé rách toang bầu không khí lao ra
Mũi tên lao đi thành con thuyền nhỏ.

16  Trong nháy mắt, đến trước mặt chúng tôi
Một thủy thủ trên chiếc thuyền kêu lớn:
“Âm hồn lỗi lầm, mi đã đến đây!”

19  Thầy nói: “Phờlêgiát, Phờlêgiát
Anh gào lên như thế để làm chi
Cho chúng tôi qua dòng sông bẩn nhớp”.

22  Giống như kẻ nhận ra trò dối gian
Từ căng thẳng, bực tức sang đấu dịu
Phờlêgiát đã nguôi cơn giận trong lòng.

25  Bước chân lên thuyền, người Thầy đáng kính
Tôi theo Thầy cùng bước xuống con thuyền
Chỉ khi ấy thuyền mới hơi lún xuống.

28  Khi Thầy và tôi đã bước xuống thuyền
Con thuyền cổ ngay lập tức rẽ sóng
Vì còn bao nhiêu công việc phải làm.

31  Trong khi thuyền lướt trên làn nước cóng
Tôi gặp một hồn bê bết bùn dơ
Hỏi: “Anh là ai, sao về trước hạn?”

34  “Tôi đến, nhưng còn quay lại trần gian
Còn anh là ai mà ghê như vậy?”
Hồn trả lời: “Tôi là kẻ khóc than”.

37  Tôi đáp: “Hãy ở mà than với khóc
Hỡi âm hồn đáng nguyền rủa kia ơi
Ta nhận ra ngươi dù bùn nhem nhuốc”.

40  Hắn giơ hai tay về phía chiếc thuyền
Nhưng Thầy tôi đã gạt đi và nói:
“Hãy cút theo những con chó dưới sông!”

43  Thầy hôn tôi và ôm vòng quanh cổ
“Hỡi tâm hồn kiêu hãnh, cho cái người
Sinh ra con, ta cầu trời phù hộ!

46  Gã này là tên kiêu ngạo trên trần
Trong tâm nó không chút tình nhân ái
Nên ở đây nó giận dữ điên khùng.

49  Bao kẻ trên trần là vua vĩ đại
Xuống đây là đàn lợn trong đống phân
Chỉ sự khinh bỉ là còn giữ lại”.

52  Tôi nói: “Thầy ơi, giá con được nhìn
Hắn chết ngạt ở trong dòng nước bẩn
Một khi trên đầm còn có con thuyền!”

55  Thầy trả lời: “Trước khi sang đến bến
Phía bờ kia con sẽ được hài lòng
Một ước mong sẽ làm con vui sướng”.

58  Chỉ lát sau cuộc tra tấn bắt đầu
Đám âm hồn bẩn nhớp trong điên loạn
Tôi thầm tạ ơn Thượng Đế trên cao.

61  “Thằng Ácgiăngti” – đám đông gào khản giọng
Và cả tên Phirenxe nữa, điên khùng
Cứ việc nhắm vào thân mình mà cắn.

64  Chúng tôi bỏ mặc hắn và lặng im
Ập vào tai tôi những lời nức nở
Khiến ánh mắt tôi chăm chú ngó nhìn.

67  Và vị ân sư của tôi liền nói:
“Đã sắp đến gần thành phố Đitê
Một đám đông bị nặng nề đày ải”.

70  Tôi nói: “Thầy ơi con thấy nhà thờ
Hiện rất rõ đằng xa, trong thung lũng
Rực hồng lên trong ánh lửa đung đưa”.

73  “Đó là ngọn lửa muôn đời muôn kiếp
Rực cháy bên trong và tỏa ánh hồng
Như con nhìn thấy từ nơi Ngục thấp”.

76  Con thuyền đến những hào sâu bao quanh
Một thành phố trông giống như con chạch
Và tường thành tôi ngỡ đúc bằng gang.

79  Sau khi lượn quanh một vòng rất lớn
Con thuyền đưa chúng tôi đến một nơi
Lão lái đò kêu: “Cổng vào, bước xuống!”

82  Tôi thấy trên cổng quỷ sứ hơn ngàn
Chúng nhảy xuống và hét lên giận dữ:
“Mày là ai, tại sao vẫn sống nhăn?

85  Mà lại đến vương quốc người đã chết?”
Thầy của tôi tỏ dấu hiệu muốn bàn
Với bọn chúng về một điều bí mật.

88  Vẻ khinh thị đã bớt đi một phần:
“Mình ngươi vào, còn tên kia hãy xéo
Sao nó dám liều mò đến quốc vương?

91  Nó phải về theo con đường rồ dại
Nhưng một mình, còn ngươi ở lại đây
Người dẫn đường ở lại vùng tăm tối”.

94  Bạn nghĩ xem, tôi tuyệt vọng nhường kia
Sau khi nghe bấy nhiêu lời nguyền rủa
Vì tôi tin chắc không biết đường về.

97  “Ôi Thầy dẫn đường của con, Thầy ạ
Đã hơn bảy lần che chở cho con
Đã cứu con bao hiểm nguy, đe dọa.

100 Giờ tuyệt vọng xin đừng bỏ rơi con
Nếu chúng không cho chúng ta đi xuống
Thì hai Thầy trò ta lại quay lên”.

103 Nhưng vị sư phụ đã từng hộ tống
Bảo tôi rằng: “Chẳng ai cản được ta
Con đường cho phép quyền uy Tối thượng.

106 Hãy đợi ta ở đây, hãy vững tin
Vực dậy tinh thần sau cơn mệt mỏi
Ta sẽ dẫn con đi tiếp con đường”.

109 Người cha thân yêu bước đi cô độc
Để lại tôi với tâm trạng rối bời
“Được” hay “không”, nghe chừng rất ngờ vực.

112 Thầy nói gì, không nghe được rõ ràng
Và hình như những lời rất ngắn gọn
Thế rồi cả bọn chạy vụt vào trong.

115 Trước ngực Thầy chúng đóng sầm cánh cổng
Và Thầy tôi đứng lại phía bên ngoài
Quay lại phía tôi, bước đi chầm chậm.

118 Mắt nhìn xuống, không còn vẻ bình tâm
Thầy bước đi, trong thở dài thầm thĩ:
“Chúng cấm ta đi vào chốn cực hình!”

121 Rồi người lại nói: “Dù con đau khổ
Chớ ngại chi, sẽ qua cuộc đấu này
Dù bên trong chúng tìm cách ngăn trở.

124 Trò láo này không có gì mới cả
Chúng đã từng như thế ở cổng ngoài
Cái cổng đó nay không còn đóng nữa.

127 Con đã nhìn dòng chữ chết những lời
Nhưng từ trên dốc có người đi xuống
Vượt qua các tầng chỉ một mình thôi

130 Tay người này sẽ mở ra cánh cổng”.


KHÚC VIII

4. Nhấp nháy hai ngọn lửa - tín hiệu báo có những linh hồn mới đến ở trên tháp của thành Dis, theo tín hiệu này người đưa đò biết được có người mới đến.
19. Flegias (Phlegyas) - nhân vật thần thoại, con của Marte và Crise, điên tiết về việc Appolo quyến rũ con gái mình nên đã đốt đền Appolo ở Delfi và bị đày xuống Địa ngục. Dante cho ông này làm người đưa đò luôn giận d, ch những linh hồn qua đầm Stige, nơi trừng phạt những những kẻ giận d.
27. Tôi theo thầy cùng bước xuống con thuyền - Dante còn sống, thân xác có trọng lượng nên “thuyền mới hơi lún xuống”.
32. Filippo Argenti - một người Firenze giàu có, thuộc Phái Đen, kẻ thù của Dante.
68. Thành phố Dite (Dis) - một trong nhiều tên gọi của Lucifero, quỉ sứ tối cao của Địa ngục, tên của nó được đặt cho thành phố Địa ngục, tức Âm phủ (X, ĐN, XI, 64; XII, 39; XXXIV, 20).
82-83. Tôi thấy trên cổng quỷ sứ hơn ngàn - những quỷ sứ này xưa kia từng là những thiên thần nhưng đã cùng Lucifero nổi loạn chống lại Thượng Đế nên bị đày xuống Địa ngục.
124-126. Trò láo này không có gì mới cả - theo truyền thuyết, khi Chúa Giêsu xuống Địa ngục để mang ra khỏi Địa ngục những âm hồn ngoan đạo đã bị lũ quỉ cản đường nhưng Ngài đã phá cho tan cánh cổng ngoài nên “cái cổng đó nay không còn đóng nữa”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét